Vợ tôi sáng nào cũng đòi làm nháy mới cho đi làm. Cô thả anh ra nhưng vẫn không để anh nói gì mà còn đẩy anh vào tường và mỉm cười. “Chúng ta còn bao lâu nữa?” cô ấy hỏi. Anh ta nhìn đồng hồ và lắp bắp: “Bốn giờ.” “Tuyệt”, cô đáp, nhét một chiếc khăn tay (một chiếc khăn sạch) vào miệng anh ngay khi anh mở nó ra, sau đó lấy băng dính và dán chặt vào miệng anh trước khi anh kịp hành động. Cô xoay anh lại và nắm lấy cổ tay anh với sức mạnh đáng kinh ngạc, lấy dây thừng ra và trói tay anh ra sau lưng. Anh ấy “phì” một tiếng thể hiện sự chấp thuận và cô ấy coi đó là sự chấp thuận, mỉm cười thích thú trước chỗ phồng lên rõ ràng trên quần anh ấy. “Bây giờ em biết anh đã đăng ký cái gì rồi”, cô thì thầm vào tai anh. Anh thở hổn hển vì mong đợi khi cuối cùng cô cũng trói được chân anh và đứng lại để chiêm ngưỡng thành quả của mình. “Ôi trời, anh đẹp quá,” cô ấy thì thầm, cúi xuống và bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve chỗ phồng lên ở quần anh (quần theo cách gọi của người Mỹ).

Vợ tôi sáng nào cũng đòi làm nháy mới cho đi làm